...
...
...
...
...
...
...
...

truyện - wattpad

$514

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của truyện - wattpad. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ truyện - wattpad.The Independent ngày 11.2 đưa tin ông James Howells nói rằng bạn gái cũ của ông đã vô tình vứt bỏ chiếc ổ cứng vào năm 2013, được cho là có chứa số lượng tiền điện tử Bitcoin với tổng giá trị hiện nay đạt 598 triệu bảng Anh (gần 740 triệu USD). Theo trang BeInCrypto, ổ cứng của ông Howells chứa 8.000 Bitcoin.Ông Howells trong 10 năm qua đã đấu tranh pháp lý để có thể lấy lại được số Bitcoin trên từ bãi rác ở thành phố Newport, xứ Wales. Tuy nhiên, thẩm phán Tòa án cấp cao hồi tháng 1 đã bác bỏ vụ kiện của ông với hội đồng địa phương, trong đó ông Howells yêu cầu cho ông tiếp cận bãi rác nêu trên hoặc cho ông nhận khoản bồi thường 495 triệu bảng Anh.Hội đồng địa phương đã công bố kế hoạch đóng cửa bãi rác vào tài khóa 2025 - 2026 và biến nó thành trang trại năng lượng mặt trời để cấp năng lượng cho xe chở rác. Tuy nhiên, ông Howells cho biết đang cân nhắc mua lại bãi rác và hy vọng có thể tìm thấy ổ cứng bị mất.“Việc hội đồng có kế hoạch đóng bãi rác sớm như vậy thực sự là điều khá bất ngờ, khi họ lập luận tại Tòa án cấp cao rằng việc đóng cửa bãi rác để tôi tìm kiếm ổ cứng sẽ gây tác động bất lợi đến người dân Newport”, ông Howells nói. Ông nêu thêm đã thảo luận với một số đối tác đầu tư và kế hoạch mua lại bãi rác đang được cân nhắc.Bãi rác nêu trên ở Newport chứa hơn 1,4 triệu tấn chất thải, song ông Howells cho biết đã thu hẹp phạm vi nơi chứa ổ cứng Bitcoin tại khu vực khoảng 100.000 tấn. Những năm qua, ông đã có động thái pháp lý nhằm tiếp cận nơi này. Tuy nhiên, hội đồng địa phương đã yêu cầu thẩm phán bác đơn kiện, lập luận rằng khi các vật đã được đưa vào bãi rác thì nó trở thành tài sản của hội đồng. ️

Quantity
Add to wish list
Product description

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của truyện - wattpad. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ truyện - wattpad.Lẫy chuyển số trên vô-lăng giúp tài xế chủ động điều chỉnh cấp số, kiểm soát tốt hơn trong một số tình huống lái xe. Trước đây, trang bị này chỉ xuất hiện trên các dòng xe thể thao nhưng hiện đã phổ biến trên nhiều mẫu xe phổ thông. Tuy nhiên, phần lớn tài xế vẫn chưa tận dụng trang bị này.Tại Việt Nam, đa số tài xế điều khiển xe số tự động di chuyển trong đô thị nên để hộp số tự chuyển theo tốc độ sẽ thoải mái, nhàn nhã hơn. Trong khi đó, lẫy chuyển số chỉ phát huy tác dụng khi cần tăng tốc nhanh, đổ đèo hoặc điều khiển xe trên các cung đường dốc.Hơn nữa, nhiều mẫu xe phổ thông trang bị động cơ dung tích nhỏ cùng hộp số tự động có độ trễ nhất định. Vì vậy, trải nghiệm với lẫy chuyển số khó mang lại cảm giác phấn khích như trên các dòng xe thể thao.Dù đã trở thành trang bị phổ biến, lẫy chuyển số chưa thực sự hữu ích trong điều kiện giao thông hiện nay. Tuy vậy, trong một số tình huống cần kiểm soát tốc độ khi xuống dốc hay cần tăng tốc, sử dụng lẫy chuyển số vẫn giúp tài xế lái xe an toàn và hiệu quả hơn. ️

Đến 17 giờ, lượng phương tiện di chuyển qua khu vực H.Bình Chánh càng đông hơn. Ở nhiều đoạn xảy ra tình trạng ùn ứ cục bộ, tuy nhiên không có cảnh kẹt xe nghiêm trọng xảy ra. Nhiều bạn trẻ mệt mỏi khi phải "đội nắng", di chuyển quãng đường dài, tuy nhiên khi đến đây ai nấy cũng vui mừng vì sắp kết thúc hành trình từ quê trở lại thành phố. ️

Tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được in năm 1978 ở NXB Tác phẩm mới. Đây là tập thơ đầu tay tôi viết suốt 5 năm ở chiến trường, từ lúc mới đặt chân lên Trường Sơn. Năm 1977 tôi được in tập trường ca đầu tiên Những người đi tới biển (NXB Quân đội Nhân dân). Cái viết trước lại được in sau, nhưng tôi vui lắm, vì tới năm 1978 tôi mới có hai tác phẩm này. Hồi đó, được in, được trả nhuận bút, là sướng lắm rồi.Nhưng năm 1978 tôi gặp một tai nạn giao thông rất nặng, phải nằm bệnh viện từ mùa thu năm 1978 tới mùa hè năm 1979. Chuyện tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được Hội đồng chấm giải thưởng Hội Nhà văn VN xem xét, tôi hoàn toàn không biết. Hồi đó, thông tin là điều ai cũng muốn mà không có.Mùa thu năm 1979, tôi rời Trại sáng tác Quân khu 5, từ Đà Nẵng chuyển về Quy Nhơn, từ anh chàng trung úy chuyển thành một cán bộ dân sự, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Trên vai một ba lô về Quy Nhơn, tôi tấp ngay vào căn phòng 12 m2 Báo Nghĩa Bình phân cho vợ tôi. Thế là có một gia đình, lại có nhà ở, dù nhà "nắng dột nắng mưa dột mưa" nhưng với vợ chồng tôi, thế cũng là quá ổn.Về Quy Nhơn ít ngày, tôi mới biết mình được giải thưởng Hội Nhà văn, do đọc báo thấy in tin này. Chỉ biết vậy thôi chứ cũng chưa biết thêm tin gì. Tôi vui, dĩ nhiên, nhưng niềm vui cũng không hề ồn ào, vui vậy thôi.Sau đó ít lâu tôi nhận được thư Hội Nhà văn thông báo chính thức mình được giải, đây là giải thường niên của Hội Nhà văn VN, nhưng được tổ chức xét thưởng và trao lần đầu. Có hai giải, giải thưởng thơ và giải thưởng văn xuôi. Tôi nhớ, có hai tác giả nhận giải văn xuôi, nhưng bây giờ không nhớ tên tác giả, vì đã 46 năm rồi còn gì.Nếu chỉ được nhận giải thưởng, cả nhận tiền thưởng, thì cũng chưa có chuyện gì đáng nói. Phải mấy năm sau, hình như vào năm 1982 - 1983 gì đó, nhà văn Nguyễn Thành Long, quê Quy Nhơn, ông về công tác và thăm mẹ mình, người mẹ tảo tần bán tạp hóa ở chợ Lớn Quy Nhơn, ông gặp và tới nhà tôi chơi, anh em tâm sự, ông kể tôi nghe, tôi mới biết chuyện. Thì ra, tôi có được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Nhà văn Nguyễn Thành Long là thành viên Hội đồng chấm giải, từ sơ khảo tới chung khảo, nên "rành sáu câu" chuyện xét giải này. Ông kể, ở vòng chung khảo, tập thơ tôi đã may mắn lọt vào, nhưng bấp bênh lắm. Vì chỉ còn hai tập thơ, hai tác giả ở vòng cuối cùng này, và hai chọn một. Tôi phải đối đầu với một "cây đa cây đề" thơ Việt Nam, là nhà thơ Huy Cận.Ông Huy Cận có tập thơ Ngôi nhà giữa nắng in ở NXB Văn học năm 1978. Tôi thì chỉ có một dấu chân nhỏ bé qua trảng cỏ hoang dại, coi bộ chuyện này là "trứng chọi với đá" rồi. Tôi lúc ấy là nhà thơ trẻ, nếu bị "out" (loại) cũng là chuyện bình thường. Nhưng câu chuyện nhà văn Nguyễn Thành Long kể với tôi, sau đó ông đã viết thành sách, có một chi tiết không có trong sách của ông, tôi sẽ nói sau.Trong cuốn Chế Lan Viên - người làm vườn thế kỷ, ở bài Hai câu chuyện về Chế Lan Viên, nhà văn Nguyễn Thành Long viết: "Câu chuyện thứ hai thuộc về văn học, sự lựa chọn một trong hai tác phẩm về thơ của Thanh Thảo và Huy Cận (giải thưởng thơ thường niên của Hội Nhà văn VN năm 1979). Chế Lan Viên ở TP.HCM mới ra, hôm trước đã "xạc" tôi một trận không đúng phép tắc cho lắm: "Huy Cận dạy Thanh Thảo chứ Thanh Thảo dạy Huy Cận à?".Vấn đề này hôm sau chuyển vào cuộc họp. Xuân Diệu và Chế Lan Viên nói suốt buổi, Thanh Thảo có cơ mất giải thưởng. Đến phút quyết định, Chế Lan Viên cầm tập thơ của Thanh Thảo (Dấu chân qua trảng cỏ) đứng lên và nói: "Hãy khoan, những câu thơ như những câu này, Huy Cận không viết được thật, anh Xuân Diệu ạ". Xuân Diệu đang phản bác hăng hái, bỗng trở nên hiền lành hẳn. Xuân Diệu nói: "Mà tôi không hiểu sao cái cậu Thanh Thảo ấy làm được những câu thơ như thế mà không biết".Trong câu chuyện nói riêng với nhau, anh Nguyễn Thành Long còn kể tôi nghe chi tiết này: Khi cuộc tranh luận ở Hội đồng xét giải có vẻ "bất phân thắng bại", đột nhiên nhà thơ Chế Lan Viên đưa ra giải pháp: "Tôi đề nghị mỗi thành viên Hội đồng để hai tập thơ trước mặt, xin các anh mở bất kỳ một trang trong tập thơ Huy Cận và đọc to lên, sau đó mở bất kỳ một trang trong tập thơ Thanh Thảo và đọc, chúng ta sẽ có kết luận". Sau màn đối chất thơ vừa bất ngờ vừa thú vị này, cả Hội đồng xét giải thơ đã đi tới đồng thuận, rất nhẹ nhàng. Đó là sự lựa chọn vừa công bằng vừa nghiêm túc. Người có tác phẩm được chọn trao giải rất vui, mà người không được chọn cũng chẳng buồn.Phải nói, 46 năm trước, Hội đồng chấm giải thưởng văn học của Hội Nhà văn đã lựa chọn tác phẩm ở vòng chung khảo như vậy. Các hội đồng xét giải của Hội Nhà văn chúng ta bây giờ rất nên tham khảo cách xét chọn vừa vô tư vừa thú vị này, để "không ai bị bỏ lại phía sau", dù không nhận được giải thưởng.Sau khi nhận giải thưởng mấy năm, tới năm 1983, tôi mới được gặp trực tiếp nhà thơ Xuân Diệu. Cuộc gặp gỡ bên ly bia rất vui, từ đó cho tới cuối đời, nhà thơ Xuân Diệu coi tôi như một đứa em ruột. Ông rất thương tôi, và tôi thường đi với ông về vùng quê Tuy Phước là quê mẹ của Xuân Diệu. ️

Related products